[VKOOK Fanfic] Kim Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn
  • Thấy Min Yoongi không nói gì, hai mắt Park Jimin tối sầm, hắn giật mạnh cà vạt trên cổ xuống, trong chớp mặt chộp lấy hai tay cậu trói chặt ra sau lưng.
  • Min Yoongi vô cớ bị trói, kịch liệt giãy giụa như gà chọc tiết, tức giận la hét.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Con mẹ nó, Park Jimin! Anh lại điên khùng cái gì?
  • Park Jimin chỉ nhếch nhẹ môi chứ không thèm trả lời, hắn cúi thấp người xuống một chút, sau đó bế cậu trên tay như công chúa lôi vào phòng ngủ, trực tiếp chốt chặt cửa rồi thẩy cậu lên giường.
  • Trong không gian bóng tối bao trùm lấy căn phòng, duy nhất chỉ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào.
  • Min Yoongi còn chưa kịp thoát khỏi cà vạt siết chặt trên tay đã bị đối phương ghì mạnh xuống giường, hắn lấn tới áp lên người cậu, bên tai còn nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ nhuốm đầy mùi cầu hoan.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tôi muốn…
  • Từng dòng hồi ức về đêm trên núi ồ ạt tràn về như thủy triều, tình dục nóng bỏng hòa quyện cùng tiếng rên ướt át vang lên, những cú thúc mạnh sướng đến tận mây. Đây toàn bộ là những ký ức mà cậu muốn quên đi, chôn xuống đất để không một ai biết đến.
  • Min Yoongi nhắm chặt mắt, những hồi ức kịch liệt đã không còn xuất hiện nữa, cậu như một con cá mắc cạn bị một ngư dân đặt lên thớt chờ ngày chết.
  • Park Jimin không định làm Min Yoongi đêm nay, hắn chỉ muốn dọa cậu một chút mà thôi, để cậu không còn cái thói nhe nanh múa vuốt trước mặt hắn. Mặc dù hắn luôn cư xử như một con cún vẫy đuôi, luôn bám theo cậu lấy lòng từ khi xảy ra chuyện đêm đó, nhưng dù là dễ tính đến đâu, cũng không thể để cậu đè đầu cưỡi cổ, để cậu cứ mãi xấu tính với hắn như thế được.
  • Park Jimin thở dài, xoay người Min Yoongi lại, cởi ra từng nút thắt cà vạt trên tay cậu.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Tôi đùa với em thôi, đừng tưởng thật
  • Park Jimin cứ dây dưa chọc ghẹo miết không ngừng, khiến Min Yoongi bị xoay mòng mệt mỏi không chịu nổi.
  • Từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Kim Taehyung, cũng là lúc trái tim Min Yoongi tự động đóng chặt lại. Cậu không còn dám tin tưởng vào tình yêu nữa, có lẽ lời mẹ cậu nói không sai, một người từng khiếm khuyết tình cảm như cậu sẽ rất khó dũng cảm để đương đầu với thử thách tình yêu.
  • Min Yoongi cảm thấy đúng, bởi lẽ trên thế gian này sẽ không bao giờ có người nào thực lòng yêu cậu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Park Jimin, anh tha cho tôi đi
  • Lúc Min Yoongi nhìn thấy con người lạnh lùng như Kim Taehyung lại có thể moi hết tâm can yêu lấy Jeon Jungkook, cậu mới hiểu ra rằng trong cuộc đời của gã chưa bao giờ có cậu, cùng lắm chỉ là thông qua cậu để lấy được sự chú ý của người em cùng cha khác mẹ kia mà thôi.
  • Dù Min Yoongi có cố gắng bù đắp, có cố gắng làm những điều điên rồ tưởng chừng cậu sẽ không bao giờ làm suốt cuộc đời này, thế nhưng đã quá trễ… đến khi cậu yêu gã, cũng là lúc gã đã hết yêu cậu. Hoặc là nói, từ trước đến nay, gã chưa bao giờ để ý đến cậu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi không có cái gì cho anh cả
  • Trái tim của Min Yoongi chết rồi. Đã sớm nguội lạnh kể từ khi mối tình đầu thời niên thiếu của cậu còn ngây thơ cho rằng đó là một tình yêu đến từ hai phía, một tình yêu vĩnh cửu không gì có thể chia cắt. Đã chết khi nhận ra đó vốn chẳng là gì cả.
  • Trong một khắc,dường như Park Jimin nghe được âm thanh của sự đổ vỡ, rơi thẳng vào trái tim, từng mảnh vỡ cứa vào rỉ máu khiến hắn đau nhói.
  • Mắt thường chẳng thể nào nhìn thấy được những mảnh vỡ vô hình ấy, tất cả đều ghim chặt vào nơi yếu mềm nhất của con tim.
  • Park Jimin không vội trả lời mà ôm chầm lấy Min Yoongi, đem cậu gói gọn lại trong vòng tay ấm áp. Hắn vươn tay tắt đèn ngủ được đặt ở đầu giường, giọng nói trầm ấm dịu dàng như liều thuốc an thần giúp cậu hồi phục lại trạng thái ban đầu.
  • Park Jimin
    Park Jimin
    Ngủ ngon
  • Park Jimin vừa vỗ lưng, vừa thầm thì.
  • Min Yoongi cùng Jeon Jungkook quả nhiên là anh em ruột, ngay cả tính cách mâu thuẫn cũng y chang nhau.
  • Em trai Jeon Jungkook ngoài mềm trong cứng, ngược lại anh trai Min Yoongi chính là kiểu người ngoài cứng trong mềm.
  • Chua xót lẫn hổ thẹn như dây gai từng chút quấn chặt trong lòng Park Jimin, hắn siết chặt nắm tay, cổ họng đắng chát, cuối cùng chỉ thốt được câu “Xin lỗi” vô nghĩa.
  • Park Jimin rõ ràng biết câu xin lỗi không đầu không đuôi của mình qua tai Min Yoongi sẽ trở thành lời nói dối không hơn không kém, nhưng nghĩ kỹ lại, dù là ngày trước hay bây giờ, hắn không còn muốn làm tổn thương cậu nữa.
  • Min Yoongi cả đêm thức trắng, mặc cho Park Jimin nằm kế bên ôm chầm lấy cậu. Ánh mắt vô định nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ cho đến khi mặt trời dần lên. Quả nhiên, Trái Đất sẽ chẳng bao giờ ngừng quay chỉ vì đau khổ cỏn con của cậu.
  • Không riêng gì Min Yoongi, cả đêm hôm qua Park Jimin cũng không ngủ được. Trong đầu hắn tràn ngập những hình ảnh cùng biểu cảm đầy tang thương của cậu, đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy hổ thẹn với sự khốn nạn của bản thân.
  • Nghe thấy sau lưng có tiếng động chạm nho nhỏ, Min Yoongi lập tức nhắm chặt mắt, giả vờ bản thân đã thực sự ngủ say.
14
Chương 93: Tổn thương